Ông ta có tất cả mọi thứ quí giá nhất trên đời, nhưng điều mà ông ta hãnh diện nhất đó chính là
cậu con trai duy nhất. Cậu chủ Anfaret là một chàng trai thật tuyệt vời, rất đẹp trai, thông minh, hào hoa phong nhã.
Violet là một cô gái con nhà nghèo, nhà nàng nghèo nhất trong vùng, thuộc tầng lớp bần cùng nhất trong xã hội lúc bấy giờ. Nàng không có một sắc đẹp lộng lẩy nhưng vẻ hiền dịu trong trắng thanh thoát thơ ngây toát ra từ gương mặt dịu dàng như Đức mẹ của nàng đã khiến cả khu vườn như bừng sáng, khu vườn nhờ có bàn tay nàng càng rực rỡ sắc hoa. Và cũng chính gương mặt như thiên thần ấy đã làm cho trái tim chàng Anfaret rung động.
Vượt qua khoảng cách giai cấp, họ đến với nhau thật nồng nàn say đắm, nhưng vào thời đó sự khác biệt giai cấp đã gây ra bao mối tình, không ai chấp nhận mối tình ấy và rồi tình yêu đó đã đến tai cha mẹ chàng, sóng gió bắt đầu nổi lên cho đôi bạn trẻ.
Cha chàng trai đã nổi trận lôi đình, ông cảm thấy thật nhục nhã và ra sức ngăn cản tình yêu của họ, mẹ chàng thì ngày càng căm ghét ra sức hành hạ nàng Violet, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng tất cả.
Nhưng Anfaret là một chàng trai kiên định, chàng không vì thế mà khuất phục…chàng vẫn tìm đến Violet dù nàng cố tình tránh mặt. Ngày qua ngay cha mẹ chàng rất tức giận, Bá tước cố tìm mọi cách ngăn cản họ, nhưng vẫn bất lực.
Cuối cùng, một hôm ông ta đã nghĩ ra một cách, bèn gọi Anfaret lại và nói : “Ta sẽ không ngăn cản con nữa, nhưng con phải hứa với ta một điều kiện, con phải lên Paris học thành tài, sau 5 năm trở về ta sẽ cho con cưới Violet.”
Trước quyết định đó, đôi bạn trẻ đành phải xa nhau và hứa hẹn ngày trở về. Đêm cuối cùng bên nhau, nước mắt nàng thấm đẫm vai áo chàng, Anfaret hứa rằng sẽ trở về để cưới nàng làm vợ, chàng hứa rằng sẽ viết thư về thường xuyên cho nàng, hãy vững tin và chờ chàng trở về. Violet ở lại trang trại chịu mọi sự hành hạ của gia đình Bá tước.
Ngày ngày nàng mong thư của Anfaret, nhưng đều bị gia đình của chàng giấu, không cho biết. Một hôm họ đưa cho nàng một bức thư, với lời nhắn: “Anfaret đã đính hôn với một cô gái khác”. Nàng buồn bã rời khỏi trang trại và biệt tin.
Khi anfaret trở về, chàng không nhìn thấy Violet ở trang trại nữa, nên đã đi khắp nơi tìm kiếm. Chàng được một cậu bé dẫn đến một vùng đất xa hẻo lánh. Nơi đó có một căn nhà nhỏ, Violet khuôn mặt trắng bệch, gầy gò nằm trên chiếc giường được phủ bằng rơm.
Anfaret bàng hoàng đau đớn, chàng vừa chạy đến quì bên nàng thì cũng là lúc nàng nhắm mắt, không còn kịp nhìn thấy Anfaret. Chàng bật khóc gào thét tên Violet, van xin mọi người hãy cứu lấy nàng…nhưng …mọi người đều quay đi và rơi lệ…Violet đã mãi mãi ra đi mà không kịp nhìn thấy gương mặt của người nàng yêu dấu và chờ đợi….
Rồi một ngày cuối đông, vì kiệt sức và cũng vì quá đau khổ chàng Anfaret đã gục ngã trút hơi thở sau cùng bên mộ nàng Violet. Di chúc sau cùng chàng chỉ muốn được chôn chung cùng nàng.
Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân lại trở về nơi trang trại, nơi đây chỉ còn lại vợ chồng Bá tước già hiu quạnh, ai cũng tiếc thương cho mối tình của chàng Anfaret và nàng Violet. Một buổi sáng thức dậy, người ta bỗng chợt nhìn thấy trên mộ hai người xuất hiện một nhánh hoa màu tím."